group4teen
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

group4teen

๑’- ๑۩۞۩๑»Groüp4t€€n«๑۩۞۩๑ -‘๑’
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 9 + 10 !

Go down 
Tác giảThông điệp
trantan237
(¯`•¸•´¯)BốLão(¯`•¸•´¯)
(¯`•¸•´¯)BốLão(¯`•¸•´¯)
trantan237


Tổng số bài gửi : 56
Join date : 25/12/2009

Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 9  + 10 ! Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 9 + 10 !   Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 9  + 10 ! Icon_minitimeFri Dec 25, 2009 7:41 am

CHAP9


3 chúng tôi vô toà biệt thự kia,trông toà biệt thự đó khác hẳn tôi nghĩ, tôi tưởng trong đó phải có người giúp việc chứ, vậy mà nó chẳng có ai, nhưng hình như nó vân được dọn dẹp thật sạch sẽ mỗi ngày , thấy lạ, tôi hỏi:

-Ủa sao ở đây không có ai thế!!

-Ở đây ko có ai đâu, mấy người giúp việc thì ở nông trại đằng kia, còn toà biệt thự này thì chỉ cho chúng ta ở thôi, bọn họ có nhiệm vụ là hằng ngày lên đây dọn dẹp,.

Tôi ậm ừ, nhưng lại nói tiếp:

-Úi , vậy Tuấn ơi , còn cơm nước thì làm sao;

Tuấn cười:

-Vậy mà cũng hỏi, tất nhiên là chúng ta tự nấu rồi, còn nếu không muốn thì 1 là xuống nông trại ăn cơm chung với họ, hai là xuống đồi, ăn cơm tiệm, cậu chọn phương án nào!!!

Tôi khẽ lắc đầu:

-Trời ơi , từ nhỏ tới giờ mình có bik gì về cơm nước đâu, hu hu vậy làm sao đây, cậu nấu cơm cho mình ăn hả??

Tuấn cười:

-Mình thì cũng bik nấu ăn, hơi ngon nhưng mình còn kém Phương xa!! Nó nấu thì miễn chê luôn!!

Nghe thế, tôi chạy một mạch lên lầu, vì Phương đã dọn lên phòng của Phương, căn phòng ở cuối dãy hành lang, cữa sổ của nó có thể nhìn thông ra ngoài và có thể nhìn thẳng xuống đồi luôn, tôi đi tới thấy cửa phòng Phương mở cửa.tôi gõ cửa , rồi bước vào, thấy Phương đang ngồi bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài mà thẫn thờ.thấy vậy , tôi chạy lại , nắm lấy vai cậu ta, lay lay:

-Ê !! Làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy, bộ tương tư ai rồi hả??

Phương quay lại , mỉm cuời:

-Sao không lo dọn đồ đạc , mà chạy qua phòng tôi làm gì đây!!!

Tôi thuật lại:

-Nghe nói Phương nấu ăn ngon lắm phải không!! Khai thật đi!!

Phương cười:

-Ê , nghe ai nói zậy??

-Thì Tuấn nói chứ ai, Tuấn nói Phương nấu ăn như nhà bếp của khách sạn 5 sao, còn hơn thế nữa.

Tôi hơi thêm mắm thêm muối nữa, cho Phương lên mây luôn

-Không có đâu, chỉ thường thui

-Thôi đừng chối, zậy tối nay Phương nấu cho gia anh ăn nghen, ăn thử là bik liền đó mà

A!! Thì ra nói nãy giờ chủ ý của Gia Anh là kêu Phương nấu ăn cho Gia Anh ăn đó hả, đúng là……

Tôi giã vờ nhõng nhẽo:

-Đi mà, Phương nấu cho người ta một bữa cũng không được sao, nấu nghen, Gia Anh chờ đó, đừng để gia anh đói nghen, thui, Gia Anh về phòng đây, byeeeeeee

Tôi vừa chạy ra khỏi phòng thì thấy Tuấn đang xách hành lý lên, tôi vội chạy lại:

-Hành lý này để Gia Anh xách cho, vì nó là của mình mà, cậu về phòng nghĩ ngơi đi, tối nay Phương nấu ăn.

Tuấn quệt mồ hôi:

-Không có gi đâu, à mà Gia Anh ở phòng ở giữa nghen!!

Tôi ừ, rồi Tuấn giúp tôi xách hành lý vô phòng, vô tới phòng, tôi cúng thấy một cái cửa sổ thạt to, hình như là nó to hơn của sổ của hai phòng còn lại, tôi liền chạy lại, mở tung cửa sổ ra, gió thổi lồng lộng, tôi đứng ngắm nhìn những bông hoa bồ công anh đang bay trước gió trông thật tuyệt, tuấn đi lại bên cạnh tôi và nói:

-Gia Anh có bik Tuấn và Phương đã gặp nhau như thế nào không!!

Tôi khẽ lắc đầu, Tuấn vẫn nhìn những bông hoa kia, rồi như hồi tưởng về quá khứ mà nói:

-Lúc đó, Tuấn mới về ở với mẹ, nhưng Phương thì đi nghĩ mát ở đây... nên mẹ quyết định đưa Tuấn tới đây để chơi luôn, tiện thể gặp Phuơng, vì dù gì thì anh em đã xa cách nhau 10 năm nay, lúc đó, mìng về chơi, vô toà biệt thự không có ai, mình hơi đói, nên xuống bếp định xem có gì ăn được không, lục được một lát, bỗng có 1 cái chổi đánh vào đầu, mình quay lại, thì bị đánh tới tấp, Gia Anh bik ai đánh mình không??

Tôi tỏ vẽ nghiêm trọng , hỏi Tuấn:

-Ai đánh Tuấn zậy , nói nghe đi, mình tò mò quá?

Tuấn cười:

-Phương đó, nó tưởng mình là ăn trộm, nó vừa đánh vừa chửi, cuối cùng nhìn rõ mặt , nó mới chịu nhận mình, bó tay, mình bị ê ẩm cả ngày lun.

Tôi mỉm cười,xoa xoa vai tuấn:

-Còn đau không nà!!

Tuấn quay lại, cầm lấy tay tôi, và để ngay trước tim cậu ta, rồi cậu ta , nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

-Gia Anh ơi, Tuấn còn đau lắm, nó không đâu ở vai, mà nó đau ở trong trái tim này, Gia Anh có thể chữa cho nó hết đau được không?

Tôi thật sự bàng hoàng, không nói nên lời, mặt thì đỏ ửng lên, còn tim đập loạn xạ, nó đập như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực, tôi chỉ bik đưa ánh mắt của mình nhìn Tuấn, Tuấn từ từ tiến lại, tiến lại gần hơn, rồi khuôn mặt của tuấn gần như sát với khuôn mặt của tôi, tôi bỗng nhắm mắt lại, thì nghe tiếng phương vang lên:

-Hai người đang làm gì vậy?

Tôi bỗng dựt tay ra, và không bik tại sao mình lại làm như vậy nữa, tôi nhìn Phương, rồi cố tình đánh trống lãng:

-À không có gì, có hạt bụi bay vào mắt , mình nhờ Tuấn thổi dùm đó mà, à Phương đi nấu ăn nghen, mình đi ra ngoài dạo một chút đã, không khí hơi ngột ngạt đó mà!!

Nói xong, tôi vụt chạy ra khỏi phòng, mà tim vẫn còn đập loạn xạ cả lên.
Ra ngoài trời ,gió thổi, hoa bồ công anh bay bay, tôi ngồi xuống và ngắm cảnh ở đưới chân đồi, tôi chẳng nghĩ gì , và tự nhiên , tôi mang máng một cảm giác hơi buồn, không bik vì sao mình lại bùn nữa, tôi cầm lấy một bông hoa bồ công anh, nhìn nó , khẽ cười, tôi ứoc gì mình như bông hoa này, được phiêu lãng mọi nơi, sống tự do, vô tư lự, đang thả mình trong những dòng suy nghĩ, bỗng có tiếng nói giật sau lưng:

-Hey!!! Làm gì ngồi một mình mà tự cười vậy, người ta không bik, người ta tưởng bị man đó!!

Nghe giọng là tôi bik liền, tôi chẳng thèm quay lại, chỉ thắc mắc hỏi:

-Ủa!!! Sao Phương không ở trong đó nấu bữa ăn tối mà chạy ra đây làm chi, còn dám nói là người ta bị man nữa, hứ………….mún thư giãn một chút mà cũng không yên!!

Tôi làm bộ giận dữ,vẫn nhìn những bông hoa bồ công anh kia, bỗng Phương đến ngồi cạnh tôi. Tôi liếc sang thấy Phương đang uống gì đó , tôi hỏi:

-Phương đang uống cái gì vây?

Phương cười:

-Không có gì! Một chút rượu dâu tây đỏ đó mà!

Tôi liếc qua:

-Zậy còn không? Cho Gia Anh 1 ly.

Tên Phương quay ra sau lưng, trời ơi, hắn mang ra 1 thừng rượu, tôi không bik là mấy chai nữa, hình như là khoảng 10 chai, tôi bất ngờ hỏi:

-Trời ơi, bộ tính uống trừ cơm hả, mà làm gì mang ra cả mớ vậy!

Phương cười mà linh cảm của tôi nhận thấy nụ cười này hình như đang cố gượng, tôi nhìn Phương , nét mặt buồn đi. Đầu tôi cuối xuống, tôi quay mặt lại nhìn thẳng vào mặt Phương và nói với đôi mắt tròn xoe:

-Sao thế!! Cậu có chuyện gì sao, nói cho Gia Anh bik đi, sao trông cậu buồn thế!!

Phương ko nói gì, mà cậu ta chỉ lấy ra một cai và uống 1 hơi, xong , cậu ta nói mà mắt nhìn ra xa ngoài chân đồi:

-Lúc nãy gia anh đi, Gia Anh có bik tôi đã hỏi anh Tuấn cái gì không?

Tôi lắc đầu, thì Phương nói tiếp:

-Lúc naỹ anh và Gia Anh nói chuyện gì vậy??

Tôi liền hấp tấp nói:

-Thế Tuấn trả lời thế nào??

Phương cười mà nụ cười này hình như là nụ cười buồn nhất mà từ lúc tôi gặp phương cho đến giờ....

-Còn trả lời thế nào nữa, anh ta nói là anh ta vừa tỏ tình với Gia Anh??

Tôi bang hoàng bởi câu nói nay, tôi nghĩ, trời ơi, làm sao mà Tuấn có thể nói ra những câu như thế này được,tôi và Tuấn đều là con trai mà, mặc dù hai đứa có hôn ước nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, mặt tôi đờ ra,tôi không thể nói gì được nữa, nhưng tôi vẫn gặng hỏi:

-Tuấn đang ở tòa biệt thự hả, thôi mình vô gặp Tuấn đây!!

Tôi toàn đứng dậy thì phương nắm lấy tay tôi , kéo xuống và cậu ta nói có phần khó chịu:

-Tuấn đi mua đồ ăn rồi, anh ta nói là anh ta sẽ nấu bữa ăn tối!!!!

Tôi đành ngồi xuống vậy, toi vẫn đang suy nghĩ, không bik Tuấn làm sao mà lại nói với Phương như thế, tôi lén nhìn Phương thì vẫn thấy Phương uống, tự nhiên tôi cũng cảm thấy buồn , tôi khều tay Phương:

-Uống 1 mình xấu lắm, đã mang ra đây còn định chọc thèm người ta nữa hả mà không đưa cho người ta uống với!!

Phương không nói gì, đưa cho tôi một chai, rồi mĩm cười:

-Tưởng Gia Anh không bik uống rượu chứ, vây mà cũng bik uống nữa hả ta ,ha ha.

Tôi tức quá , liền bật nắp chai rượu rồi nói:

-Tôi với cậu uống thi, xem ai gục trước!!

Phương cười:

-Tưởng gì, thi thì thi

Tôi và Phương thi với nhau, hai đứa uống gần hết thùng rượu thì cũng hơi say rồi, tôi bỗng càng uống rươu vô lại càng buồn, không bik tại sao tự nhiên tôi lại nói với Phương:

-Phương ơi!! Hồi bữa cậu hát hay lắm! Giờ cậu hát cho mình nghe đi.

Phuơng nhìn tôi hồi lâu với mặt ửng đỏ, chắc do say rượu,cậu ta nói mà tôi cảm thấy hình như là cậu ta hơi vui lên:

-Được rồi!! Tôi sẽ hát cho gia anh nghe bài tôi vừa mới sang tác!!

Tôi vỗ tay:

-Ừh hát đi, chắc bài hát chưa hát ở đâu hết phải không?

Phương nhìn ra khoảng xa kia , rồi nói:

-Chưa bao giờ, Gia Anh chính là người đầu tiên nghe bài hát này đó!!

Nói xong , bổng Phương cất tiếng hát, trời ơi, phải nói là hình như uống rượu vô giọng Phương càng hay thêm hay là do tôi say, mà bài hát nghe tuyệt quá, dù không có nhạc đệm hay mọi thứ khác. bỗng Phương quay qua nhìn tôi mà miệng vẫn cứ hát. Tôi nhận ra lời bài hát hình như là lời của một người tỏ tình, hay đang yêu gì đó.

“Anh bik rằng em đã không là của anh, nhưng anh vẫn yêu, anh vẫn đợi, và anh vẫn cứ hy vọng, anh ở phương trời này vẫn ước ao em sẽ quay về với anh, ứoc ao em có thể nghe tiếng hát của anh,nếu em cảm nhận được nó, thì em sẽ quay về chứ, và lúc đó hai chúng ta sẽ chẳng bao giờ lìa xa, trái tim sẽ gần trái tim, tình yêu sẽ mãi bên ta, nhé em!!!”

Tôi nghe, mà ánh mắt của tôi lại nhưu lúc trước , lại không thể ròi khỏi Phuơng, bốn mắt alị cứ nhìn nhau, và không hiểu sao, nước ắmt cảu tôi lại chảy xuống, tôi vẫn cứ nhìn,cú nhìn. Hay là tôi đã say rồi, sao mà tôi lại có cảm nhận là mình hạnh phúc như thế này, tôi khóc vì vui, không hiểu sao, tôi lại vui như thế.tôi nhận ra , Phương đang tiến tới gần , rồi bất chợi , Phương hôn lên môi tôi, tôi không kịp phản ứng, tôi lấy hai tay đẩy cậu ta ra, nhưng tôi càng nàgy càng yếu đi, và cuối cùng, chẳng lẽ do tôi say mà tôi lại chấp nhận nụ hôn này, tôi như bang hoàng cả người, tim đập loạn xạ, mặt thì đỏ ửng lên,vậy mà tại sao tôi lại không đứng dậy mà đi, hay là đẩy cậu ta ra, tôi làm sao thế này, tôi không thể hiểu nổi con người của mình nữa.

Phương từ từ đưa môi của hắn ra khỏi đôi môi của tôi, Phương nhìn tôi một hồi lâu, rồi cậu ta cúi gầm mặt xuống, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy khóc:

-Xin lỗi…..tôi…..tôi không cố ý đâu….Gia Anh hãy tha thứ cho tôi…., Gia Anh đừng giận tôi nghen….tôi…tôi

Tôi nắm lấy vai phương rồi nói:

-Phương đừng khóc , Phương khóc làm mình khóc theo luôn này, Phương đừng có như vậy mà, xin Phương đó, đừng khóc mà…đừng khóc mà hu..hu

Phương ngước mặt lên, khuôn mặt đầm đia nước mắt, Phương quệt nước mắt, rồi nói:

-Gia Anh nà!!! Gia Anh thấy bài hát đó như thế nào??

Tôi nhìn Phương, tôi cũng lấy tay quệt nước mắt ,nấc hồi lâu tôi mới nói thành lời:

-Gia Anh ….Gia Anh ..cũng không bik nữa, Gia Anh không bik…Gia Anh không bik

Nói rồi, toi vùng chạy đi mất, tôi chạy vào trong biệt thự, đóng cửa phòng mình lại, tôi không bik này Phương đang làm gì, tôi mặc kệ, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm những bông hoa bồ công anh kia, rồi tự hỏi mình, mình phải làm sao ?sau này mình phải đối diện với cậu ấy như thế nào đây.

Bỗng đâu , một bông bồ công anh bay thẳng đến chổ tôi ngồi,tôi nhìn nó rồi tự hỏi:

-Hoa ơi !! Có phaỉ tao khờ lắm không, tao phải làm gì đây, mày có bik không?nụ hôn này là....

Nói tới đây, tôi mới sực nhớ, chết đây chính là nụ hôn đầu tiên của mình, không thể nào, không thể có chuyện đó được, tôi mới nhớ lại hồi mẹ tôi thường nói:

-Gia Anh à, con có bik không, khi mẹ vừa sanh con ra, mẹ đã rất lo cho tương lai của con sau này, nên mẹ đã dẫn con đi xem bói , ngay khi con vừa tròn 3 tháng, lúc đó, bà thầy bói có nói, số con chính là số phụng tiên, sẽ chết vì yêu, hoặc sống vì yêu, đối với con thì tình yêu là tất cả, người mà con trọn đời yêu thương chính là người mà đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của con.

Tôi tự nhủ:

-Không thể nào, không thể có chuyện đó xảy ra, Phuơng thì càng không thể, mình không nên tin mê tín dị đoan!!

Tôi cứ nghĩ vậy mà ngủ đi lúc nào không bik nữa.


Còn nữa >>>
Về Đầu Trang Go down
trantan237
(¯`•¸•´¯)BốLão(¯`•¸•´¯)
(¯`•¸•´¯)BốLão(¯`•¸•´¯)
trantan237


Tổng số bài gửi : 56
Join date : 25/12/2009

Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 9  + 10 ! Empty
Bài gửiTiêu đề: Chap 10 nà !   Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 9  + 10 ! Icon_minitimeFri Dec 25, 2009 7:42 am

Sặc ! Mình quên post chap 10 nên giờ các bạn xem típ nè :
CHAP10


-Gia Anh ơi, xuống ăn cơm đi

Tôi mới tỉnh dậy, và nói :

-Ừ , Tuấn chờ một lát, Tuấn xuống trước đi, mình xuống liền.

Tôi đang còn lo lắng , không bik sẽ ra sao khi đối diện với Phương đây nữa. Xuống nhà bếp, mà tôi cứ dáo dác nhìn xem Phương đã xuống chưa, tôi hơi thở phào nhẹ nhỏm, khi không thấy Phương ở đây, tôi liền hỏi Tuấn:

-Tuấn ơi , Phương đâu rồi?

Tuấn cười:

-Trời ơi, không bik nó có chuyện gì mà lại đi uống rượu, thiệt là, mà cái thằng đó nó đã uống rượu vô , là nó làm đử thứ chuyện hết, và khi tỉnh lại thì nó chẳng nhớ những chuyện mình làm lúc say!!

Tôi mới giật mình:

-Vậy chẳng lẽ lúc đó, cậu ta say rượu rồi cậu ta mới hôn mình!!

Tôi nghĩ như vậy, và cầu trời cho cậu ta đừng nhớ chuyện gì, vì nếu cậu ta mà nhớ, chắc là mình không bik phải làm như thế nào nữa .

Đang suy nghĩ như vậy, thì tôi la lên:

-Á……trời ơi!!!

Tuấn quay phắt lại rồi cười:

-Làm gì mà Gia Anh sợ dữ vậy!!

Tôi chống chế, mà mặt đỏ lên vì ngượng:

-Ai bik đâu , tự nhiên Phương lù lù đi xuống, làm người ta giật cả mình, may mà không rơi tim ra ngoài.

Phương ,tay vẫn còn xoa xoa đầu, hình như lầ nhức đầu lắm, rồi nói giọng khàn khàn:

-Bộ trông tôi đáng sợ lắm hả?

Tôi mỉm cười:

-Đâu có, chỉ qua là Phương đến đột ngột quá!!!

Tôi nhìn Phương lăm lăm:

-Phương……Phương nà……….Phương có.

Phương ngắt lời:

-Sao, nói lẹ đi, nhìn mặt Gia Anh trông nguy hiểm quá!!!

Tôi tức lồng lộng lên:

-Nà nà, bộ mặt này mà dám nói là nhìn nguy hiểm hả, có Phương thì có!!!

Tuấn bưng thức ăn ra;

-Thôi!! Cho tôi xin, ăn cơm đi

Tôi hơi bớt lo, vì hình như Phương đã quên chuyện đó, hú vía, chứ không mình chẳng bik làm sao, tôi nếm thử món ăn do tuấn làm, trời ơi, nó mới tuyệt làm sao, tôi tấm tắc khen:

-Tuấn nấu ăn giỏi ghê hén!!

Tuấn cười:

-Đâu bằng Phương!!

Rồi tuấn nhìn qua Phương, Phương chẳng nói gì , chỉ nói:

-Mỗi người đều có cái ngon cả anh Tuấn à

Tôi chẳng nói gì, chỉ mỉm cười, vì mọi chuyện vừa xảy ra như giấc mơ, giờ tỉnh lại , thì có một bữa cơm ngon như thế này, ăn xong, Phương đi thẳng lên phòng nằm, lấy cớ là vẫn còn nhức đầu vì uống rượu, tôi định đi lên phòng , thì Tuấn nói:

-Gia Anh ơi, ăn xong mà đi ngủ liền thì mập lắm đó, chúng ta đi dạo nha!!!

Tôi hốt hoảng:

-Zậy hả, vậy mình đi dạo đi, chứ mà Gia Anh tăng thêm mấy kí nữa, chắc ra hột mít di động lun quá.

Trời tối, trên đồi gió thổi lồng lộng , trên trời đầy muôn ngàn ánh sao, tôi và Tuấn đi dạo rồi nói:

-Gia Anh ơi, chắc từ nhỏ cậu đã sống rất hạnh phúc phải không, nhìn cậu bây gìờ mình bik, cậu lúc nào cũng cười , cũng hát vui vẽ, dù người ta có buồn, nhưng khi có cậu bên cạnh thì họ lại cảm thấy vui và được bình yên đó!!!

Tôi khẽ nhăn mặt:

-Không có đâu, thật ra mình không như Tuấn nghĩ đâu, từ nhỏ mình đã ước ao có một cuộc sống tự do,cuộc sống theo ý thik của mình, Tuấn có bik không, từ nhỏ mình đã lớn lên trong một gia tộc rất có quy định và kỉ luật, mọi việc đều có khuôn có khổ của nó, nó làm cho mình cảm thấy ngột ngạt, mình gần như ngạt thở trong cuộc sống. Lúc đó,mình tự hỏi, ta phải làm gì đây, phải làm sao để có một chút không khí để thở trong gia tộc này, mình vẫn cứ phân vân không bik trả lời ra sao,thế là mình phải ôm cái câu hỏi đó mà sống, nhưng đên khi năm mình lên 15 tuổi, mình được chọn một người quản gia, lúc chọn người , không hiểu sao,khi nhìn thấy nụ cười của anh Phong, mình cảm nhận được nó như là một nụ cười của thiên sứ, một nụ cười , đó chính là đáp án cho câu trả lời của mình suốt một thừoi gian qua, thế là mình chọn anh ấy, và từ đó, mình đã nghĩ, chỉ có cười mà sống thì cuộc sống này mới hạnh phúc, dù ta có gặp khó khăn hay thử thách thì ta phải cười mà tiên tới, hãy tạo cho ta một sự vui vẽ, thì lúc đó, chính chúng ta sẽ dễ sống hơn mà thôi, đó chính là lẽ sống của mình đó.

Tuấn nhìn tôi, cái nhìn thật trìu mếm, Tuấn bỗng nói rất khẽ:

-Gia Anh à………

Không bik làm sao, Tuấn nắm lấy tay tôi và dẫn đi dạo ,tự nhiên , đầu tôi ngã vào vai Tuấn , và nước mắt tôi trào ra, những giọt nước mắt mà tôi đã kìm nén rất lâu, nước mắt khóc cho cuộc sống của mình, hai chúng tôi cứ thế mà đi dạo , đi dạo , đi cho đến thật khuya, cho đến khi hai đứa mỏi chân mà thôi, đêm lạnh như thế, vậy mà khi đi bên Tuấn tôi lại cảm thấy không lạnh, một niềm hạnh phúc đang len lõi sâu trong tâm hồn đầy tổn thương của tôi, Tuấn khẽ nói:

-Gia Anh có bik, những khi Tuấn buồn,nhưng khi nhìn thấy Gia Anh cười gia anh hát, Tuấn lại quên đi nỗi buồn, và lại như cười theo cậu đó, chính vì thế, mà từ nay cậu hãy cứ cười và cứ sống như thế đi nhé, hãy vì cậu và những người xung quanh cậu

Tôi không nói gi, chỉ bik dựa vào Tuấn và khẽ mĩm cười mà thôi.
__________________
Về Đầu Trang Go down
 
Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 9 + 10 !
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 7 + 8 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 11 + 12 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 13 + 14 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 15 + 16 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 17 + 18 !

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
group4teen :: Teen thời sự :: Tin giải trí-
Chuyển đến