group4teen
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

group4teen

๑’- ๑۩۞۩๑»Groüp4t€€n«๑۩۞۩๑ -‘๑’
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 11 + 12 !

Go down 
Tác giảThông điệp
trantan237
(¯`•¸•´¯)BốLão(¯`•¸•´¯)
(¯`•¸•´¯)BốLão(¯`•¸•´¯)
trantan237


Tổng số bài gửi : 56
Join date : 25/12/2009

Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 11  + 12 ! Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 11 + 12 !   Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 11  + 12 ! Icon_minitimeFri Dec 25, 2009 7:45 am

CHAP11


Tôi mở mắt ra , mà chẳng muốn dậy chút nào , vì người vẫn còn mệt , vả lại ngày hôm qua quả là một ngày thật dài và trải qua nhiều chuyện quá, toàn là những chuyện khiến cho tôi vừa vui lại vừa buồn, càng làm cho tâm trí tôi phải suy nghĩ đủ thứ thật là đau đầu, và cuối cùng nó cũng đã theo những giọt nước mắt mà ra ngoài vào đêm qua.

Tôi ngáp một hơi dài:

-Oa…..oa. ư.

Rồi ngồi đậy , thay đồ , đang thay đồ, tôi đã nghe Phương gọi:

-Gia Anh ơi, xuống ăn sáng !!!

Đang đói vì mệt mỏi, nghe tới ăn, là tôi chạy ù xuống, chỉ mặc qua loa thôi, vừa xuống tôi đã bị mùi thơm của thức ăn chinh phục, tôi la lên:

-Woa!!! Hôm nay có tiệc gì mà làm nhiều vậy!!

Phương nói:

-Đừng có chê nha, tôi nấu bữa sáng đó!!!

Tôi nhìn Phương liếc một cái rồi cười:

-Không có đâu, nghe danh Phương như cồn mà, hi.hi, thôi mình ăn trước đây , đói quá rồi!!

Phương nhăn mặt cười:

-Trời, ở đâu ra người ham ăn thế không bik, bộ không chờ Tuấn ảh???

Tôi mới nhìn quanh, rồi ngạc nhiên :

-Ủa Tuấn đâu, sao không xuống?

Phương nói:

-Ảnh đang ở trên phòng, chắc đang thay đồ, lát xuống liền , Gia Anh đói thì ăn trước đi!!!

Nghe vậy, tôi liền lao vào bàn ăn, lao như con mảnh hổ, bị bỏ đói lâu ngày, rồi vừa ăn vừa nói:

-Thôi, mình ăn trước nha, có gì đừng trách hén!!!

Tôi nếm thử, á trời ơi, nó ngon như gì, tôi như mún chén sạch bàn thức ăn này, tôi gọi:

-Phương không ăn sao??

Phương vãn đang chiên chiên cái gì đó, nói mà chẳng quay lại:

-Gia Anh ăn trước đi, để mình làm xong món này đã

Tôi mới để ý, dáng Phương sao mà mặc tạp dề nhìn y chang người phụ nữ nội trọ đảm đang, bất giác tôi mỉm cười, không hiểu sao , tôi lại cảm thấy hạnh phúc quá, một niềm hạnh phúc thật khó tả.bộp….bộp…,hình như là Tuấn đi xuống, tôi quay lại:

-A !!Tuấn , cùng ăn nào?

Tuấn cười, rồi tiến về bàn ăn, bỗng Tuấn chọc tôi:

-Phương qua đây mà xem nà?

Phương chạy qua, rồi phương liếc tôi:

-Trời ơi, không ngờ Gia Anh ăn sáng bằng hai anh em mình cộng lại đó, một bàn thức ăn mà gia anh đã chén sạch cả rồi!!

Tôi nhìn lại, thì thấy, không ngờ đói quá, lại gặp ngay thức ăn tuyệt quá, thì làm sao mà mình có thể tha được, tôi bào chữa yếu đuối mà mặt đỏ như gấc:

-Ư. Ư……..thì Gia Anh đói, ăn hơi hơi nhiều mà!!


Phương và Tuấn cười, rồi Phương lại quay vô nấu tiếp, còn Tuấn thì ăn sáng với tôi, Tuấn nói:

-Phương lần sau mà có nấu thì nhớ nấu nhiều nhiều nha, chứ nấu kiểu này chắc anh em mình bị bỏ đói đó!!

Tôi tức quá, liền nhéo tuấn một cái:

-Hứ…..mới sáng sớm mà chọc tức người ta rồi hả, bộ chán sống rồi sao?

Phương cười rồi nói hùa theo:

-Anh Tuấn cẩn thận đó, coi chừng Gia Anh xé xác anh ra bây giờ, ??hi..hi

Tôi chẳng thèm để ý nữa , vẫn cứ chúi đầu ăn, thật là một bữa sáng sảng khoái, một mở đầu ngày mới thật đẹp, tôi nhìn Tuấn rồi cười, nhìn Phương rồi cười, tôi cảm thấy hạnh phúc quá!!!

Tuấn nói:

-Lát chúng ta xuống nông trại chơi nghen!!!

Phương lúc này cũng đang ngồi ăn sáng, Phương nói:

-Tuỳ anh thôi, mà xuống đó em với anh thi cưỡi ngựa nữa nghen!!!

Tôi trầm trồ:

-Ở đó có ngựa nữa hả?

-Ừ , ở đây có ngựa nhiều lắm!! Lát xuống cho Gia Anh thấy hoa mắt lun - Tuấn nói

Chúng tôi đi bộ xuống nông trại , phải nói là nông trại này nhìn rất đep, tuy bề ngoài chỉ là gỗ, và nhiều gạch xây mà sao nó toát lên một vẽ đẹp bình yên, một vẽ đẹp miền quê thật giản dị. Ở nông trại có 2 anh trông coi, nhìn dễ thương lắm, còn có mấy chị nữa, nhìn ai cũng đẹp cả.

Vừa trông thấy 3 chúng tôi, thì một chị đang quét rơm nói:

-Ủa !! Chào cậu chủ, cậu chủ xuống chơi hả!!

Tuấn cười:

-Chị Liên, lâu lắm rồi mới gặp chị , dạo này thế nào rồi?

-Cũng vậy thôi cậu chủ ơi, hôm nay cậu định cưỡi ngựa hả?

Tuấn gật đầu và hỏi:

-Mấy con ngựa của em , dạo này ra sao hả chị??

Chị Liên mỉm cười:

-Ngựa của cậu tất nhiên tôi phải chăm lo thật kĩ rồi , khỏi lo đi, để tôi dẫn cậu chủ vô lấy ngựa

Tuấn nhìn tôi cười:

-Con ngựa của mình có tên là Kim Tử, vì lòng nó có màu vàng óng ...

Tôi liền quay sang Phương:

-Zậy con ngựa của Phương tên gì ???

Phương vừa đi, vừa nhìn xung quanh hai bên chuồng ngựa rồi nói:

-Con ngựa của tôi tên là Hắc Xạ!!

-Zậy nó màu đen hả.

Phương gật đầu, chúng tôi cuối cùng cũng đến cái chuồng hình như là gần cuối, trong chuồng đó có nhốt hai con ngựa, đúng là một con màu vàng óng và một con màu đen tuyền, chị Liên nhin tôi hỏi:

-Còn cậu chủ , cậu có cưỡi ngựa không?

Tôi hơi bất ngờ, thì Tuấn nhìn chị Liên rồi mỉm cười:

-Sao chị lại gọi cậu ta là cậu chủ???

Chị Liên tủm tỉm cười nói:

-Từ trên đến dưới trong nhà họ Chương, mọi người đều bik cậu chủ có một người hứa hôn đẹp như tiên, tuấn tú không ai bằng, tôi nhìn qua thì bik chắc là cậu này rồi

Tuấn cười , rồi hỏi tôi:

-Gia Anh có muốn cưỡi ngựa không?

Tôi đang còn suy ngĩ thì Phương đã nói chem vô:

-Thôi, cho Gia Anh cưõi ngựa chắc anh em mình phải đi nuôi Gia Anh trong bệnh viện đó, nhìn người thì bik, người mảnh mai như tiểu thư, gió thổi chắc là bay,chứ huống hồ gì cưỡi ngựa.

Tôi tức quá liền nói:

-Hứ……đừng có khinh thường nha, dù sao tôi cũng là người văn võ song toàn đó, được rồi , tôi quyết định cưỡi ngựa-nói rồi tôi quay qua chị Liên – em với chị đi chọn ngựa nha!!

Tên Phương không nói gì, mà hắn mỉm cười , tôi cảm nhận được là hình như hắn cố khích tôi, để tôi cưỡi ngựa hay sao ấy, hay là do tôi quá đa nghi, thôi dẹp qua một bên để mình đi chọn ngựa cái đã.

Phương và Tuấn thì đi đua ngựa rồi, còn tôi và chị liên lại quanh ra chuồng ngựa để tìm ngựa, tôi nhìn hết con này đến con khác , đang mãi nhìn thì chị Liên hỏi:

-Cậu thấy Tuấn thế nào?

Tôi chẳng bik nói gì, nên mắt vẫn cứ nhìn những con ngựa mà nói:

-Một người bik quan tâm, chia sẽ, nhưng em cảm thấy Tuấn là một con người rất cô đơn.

Chị Liên nhìn tôi mắt tròn xoe, tôi ngạc nhiên hỏi:

-Sao chị nhìn em kinh thế!!

Chị liên cười và nói:

-Không ngờ , em chỉ mới tiếp xúc với tuấn trong một thời gian ngắn mà em lại hiểu cậu ta thế, cậu ta thường đến đây chơi, và chị đã bik rằng cậu ta đúng là rất cô đơn. Nhưng ngày hôm nay, chị thấy Tuấn cười , một nự cười thật sự, nụ cười mà đã thiếu vắng đi trong nhiều năm qua, chứ không phải nụ cười để làm cho người khác yên lòng, chị cảm nhận được, người làm Tuấn thay đổi chính là em .

Tôi hơi bất ngờ vì những gì chị ta vừa nói, vì chị ta chỉ là người làm , mà không ngờ lại hiểu cậu chủ mình đến thế, tôi hỏi:

-Chị hiểu Tuấn ghê!!

Chị Liên hơi buồn:

-Hiểu mà mình không giúp được thì có gì tốt hả em, vừa làm cho mình buồn thêm mà thôi.


Tôi nghe vậy, cũng hơi bùn, rồi tôi kêu lên:

-Tìm ra rồi, chị Liên , em lấy con ngựa màu trắng đằng kia....

Chị Liên liền dắt ngựa ra, rồi mỉm cười nói với tôi;

-Em đặt tên cho nó đi, từ nay con ngựa này sẽ là của em...

Suy nghĩ một hồi tôi nói:

-Được rồi, em sẽ gọi nó là Bạch Tử!!

Tôi được hai anh trông coi chỉ cho cách cởi ngựa, hỏi tên,tôi mới bik , 1 anh tên hùng và 1 anh tên quân, anh tên quân hình như là có phần dễ thương hơn anh hùng, anh hùng dạy tôi một hồi rồi nói:

-Em phải cầm dây cương cho chắc vô

Tôi làm theo những gì anh ấy bảo, và cuối cùng tôi cũng bik cửa ngựa, dù chưa vững cho lắm, tôi nói với ảnh:

-Anh ơi, em thử cưỡi đi dạo một lát nhé !!

Anh Hùng mỉm cười:

-Ừ em thử cưởi đi, nhưng nhớ cẩn thận nghe.

Tôi cười và cúi đầu chào anh. lần đầu tiên cưởi ngựa tôi rất vui, không bik nhiều nguy hiểm đang rình rập, đang phi nước đại , bỗng con ngựa nó cứ hí lên, tôi như muốn ngã ra sau nhưng nhớ lời anh hùng tôi cầm dây cương thật chặt , nó càng ngày càng vũng vẫy mạnh, không bik làm như thế nào thì do tay nắm dây cương nãy giờ quá đau, tôi hơi lỏng tay thì bị con ngựa nó hất ngay xuống đất , đau thấu trời xanh, rồi nó chạy đi mất, tôi la lên:

-Ê Bạch Tử đứng lại coi, mày đi đâu vậy, đứng lại coi!!!!

Tôi hét một hồi, thì thấy bóng ngựa đã đằng xa, mệt quá, tôi ngồi bệch xuống, tôi tự nhủ, mình đúng là ngốc thiệt, nó là ngựa, mình kêu nó đứng lại làm sao mà nó hiểu, giờ lấy cái gì mà đi về đây, chẳng lẽ cuốc bộ về sao, tức quá đi….

Tôi vừa nghĩ, vừa giận con ngựa đáng ghét đo, rồi giận tên Phương mỏ nhọn đó, do hắn khích nên tôi mới đi cưỡi ngựa, rồi giận lây sang cả tuấn vì tuấn tự dưng dẫn xuống nông tại làm chi , để mình phải khổ thế này. Đang mãi suy nghĩ, thì tôi nghe tiếng ngựa đi đằng sau nên quay lại thì thấy con ngựa màu đen của Phương, hắn nhìn tôi , rôi không nói gì, hắn nói:

-Sao!! Có đau không, nhìn bộ dạng như vậy là bik chắc mới té ngựa rồi phải không, thôi lên đây tôi dẫn về, thiệt là, đã không bik rồi mà còn đòi!!

Tôi hậm hực:

-Hứ, tất cả do Phương cả đấy!!! Làm người ta đau gần chết luôn

Phương không nói gì, nhưng thấy bộ mặt nhăn nhó của tôi thì hắn không thể nhịn cười. Tôi đành phải ngồi cùng hắn trên lưng ngựa. Lúc đầu, hắn phi rất nhanh tôi sợ quá la lên:

-Phương ơi, chậm lại đi, ghê quá!!

Phương cười:

-Không sao đâu, đi vậy cho mau về

Tôi sợ quá bèn nhéo vào hông hắn,Phương á lên một tiếng rồi la:

-Làm cái gì vậy , đau quá……

Tôi hơi thút thít:

-Xin lỗi nghen….do Gia Anh sợ quá đi, Phương đi chậm thôi mà..

Phương không nói gì, nhưng khuôn mặt vẫn hơi nhăn nhó vì đau, Phương cho ngựa đi chậm lại. Được một lúc tôi hỏi:

-Phương nè, hồi bữa lúc Phương hứa sẽ cho Gia Anh xem cái gì hay lắm mà, sao rồi chuẩn bị xong chưa!!!

Bất giác, tôi cảm thấy hình như tim của Phương đang đập nhanh và mạnh hơn, tôi có linh cảm hình như Phương đỏ mặt nhưng không dám nhìn, Phương ấp úng:

-Ừ….ừ…thì…còn thiếu, Gia Anh rang đọi đi mà, khi nào xong tôi cho xem!~!!

Tôi liền nhéo Phương một cái nhưng hơi nhẹ:

-Xí…vậy mà cũng đòi hứa, Phương chỉ giỏi xạo không mà, mai mốt hổng thèm tin Phương nữa đâu!!

Phương liền bối rối:

-Không…không có đâu, tôi không có lừa Gia Anh đâu

Tôi đang suy nghĩ, tại so thường ngày Phương đanh đá lắm mà, không phải nói lá hắn cực kì chua ngoa khi đối với tôi, không hiểu sao hắn cứ chọc tôi, nhiều lúc làm cho tôi tức gần chết luôn, vậy mà giờ đây nhìn hắn ngốc nghếch, lại ấp úng không nói thành tiếng thế kia. Bất giác tôi nhìn hắn và mỉm cười,nhìn hắn y chang một tên ngốc, mà sao dù trông bộ dạng ngốc ngếch này, mà vẫn có một nét đáng yêu thu hút tôi mới ác chứ.

Vừa tới trang trại thì đã thấy Tuấn đang đợi đằng trước , Tuấn chạy ra,nhìn bộ hấp tấp:

-Ủa sao hai người đi chung vậy, lúc nãy ngựa Gia Anh đi về mà không thấy chủ, làm mọi người lo quá, anh Hùng và anh Quân đi tìm rồi.

Tôi mỉm cười , nhảy xuống ngựa rồi nói:

-À mình bị té ngựa, may lúc đo gặp Phương nên phương đưa về...

Tuấn hớt hải:

-Thế Gia Anh có bị làm sao không, có bị thương chỗ nào không?

Tôi cười :

-Mình không bị gì, Tuấn khỏi lo!!

Phương thấy vậy, dắt ngựa đi vô chuồng nói:

-Gớm….lo cho bồ ghê quá ta

Tôi liếc Phương một cái,nhưng lòng lại thấy vui khi Tuấn lo cho mình. Bỗng điện thoại của Tuấn reo lên, Tuấn nghe điện xong, thì Phương cũng vừa ra. Tuấn nhìn Phương, rồi nhìn tôi, tôi ngạc nhiên hỏi Tuấn :

-Có chuyện gì mà sắc mặt cậu khó coi thế!!

Tuấn vừa nói vừa dẫn hai chúng tôi đi:

-Mẹ vừa gọi, mẹ nói chúng ta phải về nhà ngay, vì ông nội và bay đã vừa bay về nước và đang đợi chúng ta ở nhà kìa??

Phương nói:

-Ủa!!! Sao đột nhiên ba và ông nội lại về nước mà lại không báo trước nữa chứ!! Bộ có chuyện gì sao?

Tuấn lắc đầu:

-Có trời mới bik!!!

Tôi không nói gì chỉ bik cạm cụi mà đi, tôi đang cảm thấy lo lắng vì linh cảm cho tôi thấy là sắp có những chuyện động trời sắp xảy ra, và nó sẽ khiến cho trái tim của tôi vô cùng đau khổ, tôi đành phải nghĩ, chuyện gì đến rồi sẽ đến , ta muốn ngăn cũng chẳng được , thôi cứ để số phận quyết định đi!!!

Còn nữa >>

Mọi người nhận xét luôn nha.
CHAP12


Khi vừa về đến cổng, tôi đã thấy chị quản gia đứng đợi ở cửa, chị ta vội nói:

-Các cậu mau lên, lão gia và ông chủ đang đợi ở thư phòng...

Ba chúng tôi vội đi, vừa vô đên cửa thư phòng thì đã gặp phu nhân ngoài cửa, phu nhân ngăn lại nói:

-Thôi!!!! 3 con quay về phòng tắm rửa , rồi tối dùng cơm chung với cả nhà, ông và bố đi nghĩ rồi,chắc đi đường xa mệt .thôi các con đi đi, nghĩ ngơi mà tối còn gặp ông và bố!!

Ba chúng tôi đành ngậm ngùi đi về, vừa về đến phòng, tôi đã thấy anh Phong đang đứng trước cửa, thấy tôi, mặt anh Phong mừng hẳn lên, anh cười nụ cười rạng rỡ như là xa cách nhau nhiều năm vậy, anh Phong chạy lại dìu tôi vào phòng và nói:

-Cậu chủ có mệt không, để tôi xách hành lý cho, cậu chủ đi nghĩ đi!!

Tôi cười:

-Em không sao, mấy bữa nay chắc không có em anh Phong buồn lắm hả?

Anh Phong gãi đầu:

-Ở đây tôi đâu có ai ngoài cậu chủ,cậu chủ đi, thưc tôi cũng buồn lắm!!

Tôi cười, bất giác nắm lấy tay anh phong:

-Thôi mà, em về rồi nè, đừng có buồn nữa nghen, thôi em đi nghĩ đây!!

Tuy tôi đã quay lưng đi, nhưng tôi nhận thấy hình như anh Phong đang đỏ mặt, tôi cũng không để ý mấy chuyện đó làm gì, nhưng đúng là khi gặp anh Phong thì trong lòng tôi cảm thấy ấm áp như là về lại gia đình của mình vậy. Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi vì mấy ngày qua, thế là , leo lên giường ngủ một cái rụp.

Tối đến , tôi lại phân vân không bik mặc bộ đồ nào đây, tôi lại gọi anh Phong vào:

-Anh Phong ơi , em phải mặc bộ đồ nào vào tối hôm nay đây??? Hôm nay , dùng bữa với ông nội và bố cảu Tuấn , anh thấy em nên mặc bộ đồ gì?

Anh phong cười:

-Anh nghĩ tốt nhất , em nên mặc bộ hàn phục mà em thường mặc khi gặp lão gia đó!! Vì đa số người cao tuổi họ rất thik hàn phục...

Tôi mỉm cười:

-Cám ơn anh Phong nghen!!!

Tôi đứng đợi Tuấn và Phương ở hoa viên, vì ba chúng tôi hẹn nhau là tối nay cả ba chúng tôi cùng đi, chứ không người đi trước người đi sau nữa. Được một lúc, thấy hai anh em họ đi tới, tôi nói:

-Trể 3 phút rồi nghen!!

Phương trả treo:

-Hứ…….đồng hồ dỏm chạy nhanh mà còn nói à!!

Tôi tức quá đang định nói thì Tuấn lên tiếng:

-Thôi đừng đấu vỏ mồm nữa, tới lẹ đi, kẻo người lớn họ chờ!!

Cả 3 chúng tôi đến phòng ăn, tôi vẫn nhớ như in, cái lần đầu vô phòng ăn, và trang phục của 3 đứa đều là theo kiểu hoàng tử, còn hôm nay , cũng không hẹn mà 3 chúng tôi lại đúng theo kiểu hàn phục, đúng là !! Tôi hơi mỉm cười thì Tuấn nhìn thấy, Tuấn hỏi:

-Làm gì mà tủm tỉm cười vây Gia Anh?

-Tụi mình nè, hồi bữa đã không hẹn mà mặc đúng cả 3 theo kiểu hoàng tử , giờ cả 3 không hẹn lại mặc theo hàn phục nè.

Tuấn ngạc nhiên:

-Ủa ? Chứ Gia Anh chưa bik hả?

Tôi tròn mắt:

-Bik chuyện gì cơ?

-Theo tục lệ, bọn mình khi gặp ông nội thì phải mặc hàn phục? Gia đình Gia Anh có thế ko?

Tôi gất đầu rồi nói:

-Thì ra là gia đình Tuấn giống gia đình mình!!

Đi được một chập, 3 chúng tôi đã đến phòng ăn, khi vừa bước vào,dây dày bị lỏng, nên Tuấn và Phương vô trước, tôi buộc một lát rồi chạy vô,vô đến nơi, tôi liền nhìn xem diện mạo của ông và bố Tuấn như thế nào, điều này làm tôi tò mò lâu lắm rồi,gặp một người trung niên , tôi nghĩ đó là bố Tuấn, tôi cúi đầu chào:

-Con chào bác ạ!!

Quay qua tôi thấy một ông chắc cỡ tuổi ông tôi, tôi cúi đầu chào:

-Cháu chào ông!!

Khi tôi vừa ngẩng đầu lên, thì thấy ông của Tuấn nhìn tôi rất kĩ, mắt ông đờ ra,mặt ông tái đi, rồi ly nước ông đang cầm trên tay rớt xuống sàn nhà một cái choang, linh cảm của tôi mach bảo, chuyện động trời sắp xảy ra rồi, tôi hớt hải:

-Ông ơi!! Ông có sao không???

Ông Tuấn nhìn tôi như lúc nãy, miệng ông lẩm bẩm:

-Con……con……con…..

Tôi chẳng hiểu gì cả, thì ông đứng dậy đi về phòng, bố Tuấn dìu ông, phu nhân nói:

-Bố không dùng bữa sao?

Ông nói thều thào nói với bố của Tuấn:

-Ta tự đi về phòng được, con hãy dùng bữa với vợ và bọn trẻ đi!! Tí nữa con và vợ con vào gặp ta!!

Thế là , bữa tối chỉ có 5 người, Phương nói đủ thứ, kể đủ chuyện, rồi còn
chọc tôi nữa chứ, Tuấn thì nhiều lần giải nguy cứu tôi ra khỏi vòng vây của Phương!!

Ăn xong, trong lúc ra về,Tuấn tặc lưỡi:

-Hôm nay thái độ của ông nội lạ quá....

Phương đồng ý:

-Đúng vậy, em chưa bao giờ thấy ông nội như thế cả!!

Tôi nói:

-Chắc ông có chuyện gì quan trọng, vì xí nữa hai bác sẽ đi gặp ông!!

Phương nghe xong liền cười nham hiểm:

-Đúng rồi, hay là chúng ta đi nghe thử chuyện gì là bik ra sao đó mà!!

Tuấn lắc đầu:

-Thôi !! Em đừng có làm liều, mẹ la chết!!

Tôi không bik nói gì, vì tính tò mò bắt đầu trở dậy , tôi chỉ ngồi im, xem như thế nào thôi. Phương thuyết phục tiếp:

-Không sao!! Chúng ta núp chổ kín , không ai bik đâu, và chỉ một lát thôi mà!!

Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng 3 chúng tôi không cua về đường phòng , mà lại cua sang hướng phòng ông . 3 chúng tôi núp gần chổ bụi hoa ngay của sổ, cửa sổ mở nên nghe rỏ chuyện ở trong, nhìn vô , Phương nói:

-Ba mẹ chưa đến!!!

Tuấn nói:

-Hay là mình về đi…

Đang nói , thấy bóng hai bác, tôi kéo tay hai người kia:

-Ê!! Ngồi xuống, hai bác tới rồi kìa!!

3 chúng tôi bắt đầu dỏng tai nghe, khi hai bác vừa vô phòng, thì tôi đã nghe giọng phu nhân vang lên:

-Lúc nãy bố có sao không, con thấy bố lạ lắm!!

Rồi giọng ba Tuấn cũng nói:

-Bố có chuyện gì à, sắc mặt bố kém lắm!!

3 chúng tôi thấy hơi im lặng, được một lúc thì ông nói:

-Hôm nay, cuối cùng bố cũng đã trong thấy một chuyện.

Hai người kia đều hỏi:

-Có chuyện gì sao bố?

Ông khẽ thở dài rồi chậm rãi nói:

-Lúc bố gặp Gia Anh bố thật sự không thể ngờ được, nó lại giống đến thế, giống như hai giọt nước!!

Nghe nhắc đến tôi, Phương khẽ nói:

-Có chuyện hay rồi...

Tuấn khẽ suỵt:

-Thôi!! Nghe tiếp nào!!

Phu nhân hỏi:

-Giống ai hả bố!!!

Lần này ông đến gần bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đầy sao làm ba chúng tôi giật mình, phải ngay lập tức núp sát vô liền , để ông không thấy, ông đứng đó và nói:

-Thật ra , bố đã dấu các con về chuyện này, chuyện về cái tháp cổ sau nhà chúng ta.Vào một đêm nọ, tự nhiên trên bầu trời lao xuống một viên đá phát sáng, đâm thẳng xuống hoa viên sau nhà chúng ta,ta nghe ông ta nói lại rằng, mọi người trong nhà rất ngạc nhiên, nên chạy ra xem,nhưng khi vừa chạm tay vào viên đá,bọn họ đã bị hút vào không thể dứt tay ra được,trong đó có cả ông tổ nữa, cùng với 3 vị phu nhân. Rồi một cơn chấn động , đất trời rung chuyển , từ dưới đất bổng đâm lên một toà tháp 7 tầng ngay chổ viên đá,thế là ông tổ cùng ba vị phu nhân cũng không thấy luôn khi mà mọi người vô toà thàp đó tìm kiếm,viên đá kia cũng không thấy nữa. Sau vụ việc đó,không ai dám vào tháp nữa. Qua một thời gian toà tháp vẫn là bí ẩn. Nhưng khi đến thời ông nội của ta,lúc đó ông nội của ta cũng có giao hảo rất tốt với dòng họ nhà dương tử,lúc ấy ta chỉ mới có 5 tuổi,bên nhà Dương Tử có một ông thường sang nhà ta ngồi đánh cờ và đàm đạo với ông nội, và ông ta cũng dẫn theo một chú kia, chú ấy cũng cỡ trạc tuổi chú Hoàng Phi của ta..

Vừa nói tới đây, bỗng bác trai la lên:

-Sao !! Ý ba nói chuyện này liên quan đến câu chuyện giấu kín trong dòng họ suốt một thời gian qua!!

Tôi khẽ nhìn thấy ông gật đầu và tôi nhìn không lầm thì nước mắt ông đang trào ra, và ông kể tiếp:

-Đúng vậy, người mà thường sang nhà chơi cùng với chú Hoàng Phi chính là Dương Tử Cát An, chú Cát An đã thường theo ba của chú ấy sang thăm chơi với ông nội. Ta vẫn còn nhớ, lúc đó, ta thường được chú ấy vỗ đầu cười và khen ngoan, chú ấy rất tốt , tốt như chú Hoàng Phi vậy. Rồi một thời gian dài không thấy chú ấy sang chơi mà chỉ thấy bố của chú ấy sang chơi với ông nội thôi. Một đêm kia, ta ngủ không được, liền dậy đi tiểu thì thấy chú Hoàng Phi và chú Cát An đang đi về hướng hoa viên phía sau, ta níu tay chú Hoàng Phi hỏi xem hai chú ấy đi đâu, chú Hoàng Phi cười, rồi chú Cát An nói rằng hai chú ấy đi xa , phải lâu lắm mới về, dặn ta phải chăm ngoan, ta nào bik gì, mỉm cười rồi về phòng ngủ. Khoảng lâu sau, ta thấy trong nhà náo động, ta bật dậy thì thấy mọi người cuống quýt đi tìm, hỏi mấy người làm ta mới bik họ đang tim chú Hoàng Phi, ta liền chạy lại chổ ông nội, rồi nói, ta thấy chú Hoàng Phi và chú Cát An đi với nhau lúc nãy, ông nội có gọi qua thì bên nhà Dương Tử cũng đang náo nức đi tìm. Cuối cùng ta nhớ ra là họ đi về hướng hoa viên phía sau, thế là bên nhà Dương Tử cũng đi qua hoa viên phía sau nhà ta luôn, khi hai nhà tụ tập đông đủ phía sau, thì thấy cửa tháp đã mở , chứng tỏ đã có người vô tháp, mọi người đang vừa vô thì thấy hai chú đang nằm im dười sàn nhà, ta còn nhỏ nên không bik gì, nhưng lúc ấy thấy mọi người khóc, ko hiểu sao ta cũng khóc theo, rồi đâu ra tự một sức mạnh vô hình đẩy hết tất cả mọi người ra ngoài, cửa tháp đóng lại, bất chợt chiếc tháp sáng lên một anh hào quang, từ trên trời, một luồng sáng chiếu thẳng xuống ngọn tháp và một cuộn giấy văng ra, văng vào tay ông mà thường sang chơi nhà ta, rồi trong tháp vang ra một giọng nói u sầu”thế gian này lắm kiếp bi ai,tình là chi mà thấm đượm nỗi sầu,chuyện tình này vẫn chưa có kết thúc,vậy hãy để hậu thế nói lên phần kết của câu chuyện này”. Sau này , ta mới nghe mọi người nói, là hai chú đó đã làm chuyện trái ngang ở xã hội này là yêu nhau, thế là hai bên gia đình ngăn cản , cuối cùng tuyệt vọng nên chọn tháp cổ chính là nơi gởi thân, còn cuộn sách kia , chính là phần đầu của câu chuyện đính ước, dù đã đính ước nhiều lần , vậy mà hai gia đình vẫn ko thể nào nói lên phần kết của câu chuyện, đến đời của Tuấn là thứ 7 rồi, không bik cuộc đính ước này có thể nói lên phần kết hay ko?

Tôi nghe mà như choáng váng không bik là mình vừa nghe những chuyện mà hai gia đình đã chôn kín bao lâu này, đang còn hoang mang thì giọng của ông lại ôn tồn nói tiếp:

-Oan nghiệt lại đổ xuống hai gia đình nữa rồi, trong suốt 6 cuộc đính ước vừa qua, thì chỉ toàn nam nữ, vậy mà bây giờ gia tộc đó lại không có nữ, mà gia tộc ta cũng không có nữ, chẳng lẽ đây là ý trời sao……..ông trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Sao mà lại để cho hai chú ấy lại tái hợp vào chính kiếp mà con đang sống nữa chớ…., con đã chứng kiến hai chú ấy ra đi, chẳng lẽ giờ cho con chứng kiến chuyện này lại tái diễn lần nữa sao!!!

Phu nhân hoảng hốt:

-Bố nói tái hợp là sao hả bố???

Ông bui ngùi:

-Các con không thấy mặt các chú ấy nên các con không bik, đây , ta có tấm ảnh chụp chung của hai chú ấy đây, hai con hãy xem đi.

1 lúc sau, bỗng phu nhân la lên:

-Ối trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này, chuyện gì vậy trời !!!

Ông cười:

-Đúng là ông trời trêu người, Gia Anh thì như là chú Cát An chuyển kiếp, còn Phương thì như chú Hoàng Phi đầu thai, sao lại đúng như thế này chứ , lại giống nhau như hai giọt nước nữa chứ...
Trả Lời Với Trích Dẫn
Về Đầu Trang Go down
 
Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 11 + 12 !
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 19 + 20 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 21 + 22 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 23 + 24 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 24 + 26 !
» Truyện về Tình Yêu ( Con nít không được vào ) Chap 1 + 2 !

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
group4teen :: Teen thời sự :: Tin giải trí-
Chuyển đến